Trước kia, có một giai đoạn tôi tỏ ra khá e dè và ngượng ngùng khi phải trả lời cho câu hỏi của ai đó “Lại đi xem phim một mình à?”, “Lại đi ăn một mình à?” bằng từ “Ừ”.
Bởi không hiểu sao tôi cứ có cảm giác người ta sẽ cười cợt cái sự cô đơn của mình, hoặc không thì chỉ trích, đại loại như: “Ôi dời, tôi chẳng bao giờ đi một mình cả. Không có ai đi cùng thì chẳng thà ở nhà còn hơn!”.
Hoặc ai đó sẽ cười an ủi/thương hại và nhủ rằng tôi hãy cứ cố gắng tìm kiếm một ai đó để mà yêu cho… đỡ buồn.
Nhưng sau một thời gian, khi tôi quen dần hơn với cuộc sống độc thân của mình, tôi lại không cảm thấy đó là vấn đề gì quá to tát nữa.
Thậm chí, tôi còn nghĩ đó chính là lãnh địa của riêng tôi và tôi được phép làm một nữ hoàng. Nữ hoàng với những vui buồn hờn giận của mình, mà chẳng cần bất cứ một ai đến can dự.
Đi xem phim một mình, đi ăn một mình, đi cafe một mình không nói lên rằng tôi chán nản cuộc đời này. Tôi đang tận hưởng cuộc sống vui vẻ và đáng ao ước đấy chứ?
Có thể với nhiều người sợ sự cô đơn, họ cho rằng đó chẳng khác nào hành xác cảm xúc của mình, tự mình khiến nỗi đau thêm dài khi phải chứng kiến người ta tay trong tay hạnh phúc.
Nhưng mà ôi dào, sống cuộc sống của mình thì tại sao lại phải để ý tới cái nhìn của người khác, nhỉ?
Chỉ cần bạn có nhu cầu, bạn cảm thấy việc làm đó có ý nghĩa với bạn, đem đến cho bạn những niềm vui tích cực và giúp bạn cân bằng lại cảm xúc thì đó là một công việc nên làm.
Tôi đã từng giành một vài lần hai tiếng trong tuần để “xả đi năng lượng” và “nạp lại năng lượng” ở các rạp chiếu phim. Đương nhiên là chỉ một mình thôi.
Khi đến rạp, đứng ở quầy lấy vé, nhắc lại hai lần câu “Cho mình một vé nhé!” chỉ vì các bạn nhân viên muốn hỏi lại số lượng cho chắc chắn. Và đâu đó những người xung quanh nhướn mày lên nhìn tôi đầy khó hiểu.
Tôi cũng đã quen rồi cái cảnh tượng ấy.
Chỉ là đôi khi người ta thấy lạ với những điều /những ai đi ngược lại với thói quen và sở thích của người ta thôi, còn việc mình mình cứ làm.
Và khi ngồi lọt thỏm giữa những con người xa lạ, trong một không gian khá kín, tối om, thả trôi mình theo mạch cảm xúc của một bộ phim trên màn hình rộng… tôi mới thấy tâm trí mình thảnh thơi làm sao.
Tôi có thể khóc, có thể cười, không cần quan tâm xem thế giới ngoài kia nhiễu nhương hay bình ổn thế nào. Chỉ cần biết lúc bấy giờ, thế giới nội tại bên trong tôi hoàn toàn bình ổn.
Việc đi cafe một mình cũng vậy. Tôi thường xuyên xách xe đi tìm những quán cafe đẹp xinh và có thứ đồ uống ngon lành, sau đó sẽ vác theo một cuốn sách hay, hoặc một chiếc laptop để trầm mình làm việc.
Đơn giản là thay đổi không gian một chút, bạn sẽ thấy tâm hồn mình rộng mở hơn nhiều chút.
Có lẽ nhiều người sống lâu với cô đơn giống như tôi sẽ đồng cảm với cái cảm giác muốn được lọt thỏm sự cô đơn của mình giữa đông người, để phần nào đó được ngắm nhìn thế giới, phần nào đó lại vẫn có cảm giác được thu gọn mình trong cái ốc đảo bình yên trong nội tại.
Vui vẻ và thú vị đấy chứ, dù những niềm vui chẳng ồn ào, chỉ khiêm nhường và bé tí tẹo teo như vậy thôi!
Cho đến tận bây giờ, việc đi đâu đó một mình để lấy lại tinh thần, tự tạo niềm vui cho chính mình đối với tôi là một trong những hành động lành mạnh nhất.
Khi cả thế giới không quan tâm tới bạn, thì bạn cũng chẳng việc gì phải quan tâm tới cả thế giới nhìn bạn như thế nào và nghĩ về bạn như thế nào.
Cuộc sống của chúng ta thực sự rất ngắn ngủi, tại sao phải cố gắng làm hài lòng người khác? Hoặc tại sao lại phải giả vờ hạnh phúc để làm vừa lòng người khác?
Chúng ta cũng không nhất thiết phải vui vẻ và hạnh phúc theo một mẫu số chung nào đó.
Chẳng hạn, người ta vui vẻ và hạnh phúc khi có đôi có cặp, còn chúng ta – những kẻ cô đơn chưa tìm được tình yêu – thì sẽ vui vẻ và hạnh phúc bởi những điều giản đơn và bình dị mình tự tạo ra cho mình.
Đến cuối cùng thì tôi cũng muốn tạo thêm niềm tin cho những ai đó có sở thích đi đâu đó một mình giống tôi nhưng còn ngại ngùng.
Rằng chúng ta không việc gì phải giấu giếm hay xấu hổ mà giấu nhẹm đi cái ốc đảo cô đơn trong lòng chúng ta cả.
Việc chúng ta cô đơn không đồng nghĩa với việc chúng ta tự hắt hủi sự cô đơn của mình. Hãy đối đãi với nó thật sự tốt đẹp và thâm tình, như đối đãi với một người bạn thân chí cốt.
Bởi vì chúng ta không thể biết được sự cô đơn ấy còn lẽo đẽo theo chúng ta bao lâu nữa, và chỉ khi ốc đảo cô đơn của bạn bình yên, bạn mới thực sự đứng vững giữa dòng đời đầy dông bão này.
Sự cô đơn cho chúng ta nhiều mạnh mẽ, tin tôi đi!