Trước khi cưới, tôi cũng chỉ là 1 cô gái bình thường với vẻ ngoài không có gì nổi trội hơn các cô gái khác nhưng cũng không phải người phụ nữ xấu. Duy chỉ có 1 thứ làm tôi tự ti nhất đó là chiều cao khiêm tốn của mình. Vì thế mà tôi chỉ đứng đến nách chồng thôi. Chồng tôi cao mét 73. Lúc yêu tôi cũng có mặc cảm nhưng được chồng động viên và thấy anh cũng không quan trọng điều đó, điều cơ bản là hiểu và yêu thương nhau thật lòng. Với tôi thế là đủ để tiến tới 1 cuộc sống hôn nhân.
Sau 3 năm yêu thương, chúng tôi chính thức làm vợ chồng và chỉ sau đúng 1 năm tôi sinh con đầu lòng.
Thời gian bầu bí hiển nhiên tôi béo lên rất nhiều, làm cho cái sự lùn của tôi lại càng rõ nét nhưng lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều mà chồng cũng không ý kiến gì cho dù người ngoài nhìn tôi đều lắc đầu cười ái ngại. Nhưng với vợ chồng tôi lúc đó, điều đó lại trở thành niềm tự hào vì chúng tôi đang có con cơ mà!
Sinh xong tôi vẫn được tẩm bổ có khi còn hơn cả lúc bầu vì để đảm bảo sữa cho con. Vậy là tôi cứ hồn nhiên phát tướng. Hết 6 tháng quay lại làm việc, cả cơ quan đều kêu ầm ĩ với cái vẻ ngoài của tôi cùng những lời cảnh báo: chồng chán, chồng chê. Thật sự lúc đó tôi cũng có giật mình và có chút lo lắng. Nhưng lại tự động viên mình đang nuôi con nên phải thế, đi làm sau vài tháng là ngót ngay.
Nhưng có vẻ không khả quan là mấy, sau 6 tháng đi làm tôi vẫn như 1 quả bóng không hơn không kém. Vấn đề cân nặng với tôi giờ thành nỗi khủng hoảng.
Ảnh minh họa. |
Con được 14 tháng, tôi cai sữa do bị viêm tai phải dùng kháng sinh liều cao sợ ảnh hưởng tới con. Kể ra cũng hơi non và khổ thân cho con nhưng cũng không còn cách nào khác. Hơn nữa, tôi cũng muốn cai sữa cho con để tôi có thể áp dụng chế độ ăn kiêng để nhẹ nhõm hơn.
Từ lúc cai sữa con xong, chồng tôi liên tục chê tôi xấu, chê tôi béo làm tôi bực mình và stress vô cùng. Cai sữa con, tôi bắt đầu để ý đến vẻ ngoài của mình hơn, chịu khó đầu tóc, sắm sửa quần áo hơn. Nhưng ngặt một nỗi, chồng chẳng hề ghi nhận.
Hôm tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa đi sửa tóc, về cả phòng khen trẻ hơn, hợp với khuôn mặt, tôi vui lắm và hy vọng về sẽ được chồng khen. Vậy mà như thường ngày, anh cũng không phát hiện ra tôi đã sửa tóc. Có hỏi tận nơi thì anh chẹp miệng bảo: “Úi giời! tưởng thế nào, nhưng mặt đã béo thì làm kiểu gì cũng béo thôi!”. Tôi ngán ngẩm tụt hứng giận không thèm nói chuyện 2 ngày.
Tưởng anh sẽ rút kinh nghiệm, nào ngờ cái thói chê vợ đã ngấm vào máu rồi. Mùa hè tới, tôi tự sắm cho mình 1 loạt váy mới thay đổi. Về cũng hí hửng mặc thử cho chồng nhìn tưởng được chồng khen đẹp nào ngờ anh chỉ nhìn rồi buông 1 câu: ” Béo thế mặc gì cho đẹp được, nhìn mẹ mày như cái bánh mì cuốn vải hoa í!”. Chẳng biết anh đùa hay thật nhưng cũng đủ làm tôi điên máu. Chưa kể anh liên tục gọi tôi là quả dưa bở vì sau sinh con, tôi bị rạn da rất nhiều. Nghĩ cũng tủi thân vì chồng không tâm lý nhưng rồi cũng qua loa cho xong chuyện.
Nhưng lần này thì anh thật sự quá đáng. Cuối tuần, anh có mời gia đình 1 anh ở cơ quan về nhà dùng cơm. Tôi cũng tất bật chuẩn bị bữa tối tươm tất, bày biện cầu kỳ, trong lòng khấp khởi vui với thành quả của mình. Trong bụng nghĩ thầm kiểu gì chồng cũng mở mày mở mặt với bạn.
Chuẩn bị xong bữa, tôi cũng chu đáo lên phòng thay đồ chỉnh tề rồi mới xuống dùng cơm tiếp khách. Mọi ngày thì tôi là người cho con ăn bữa tối để bác giúp việc và chồng tôi ăn tối trước nhưng hôm đó có khách nên bác chủ động bảo để bác cho con ăn, cứ xuống tiếp các bạn.
Vừa ngồi xuống bàn ăn thì thấy điện thoại có tin nhắn. Tôi đứng dậy check tin và bất ngờ khi đọc được dòng chữ: “Cho con ăn đi!”. Tôi ngầm hiểu ý của chồng là không muốn mình xuất hiện trong bữa cơm đó. Tủi thân muốn khóc nhưng giữ sĩ diện cho chồng, tôi vẫn giữ bình tĩnh quay lại bàn ăn rồi mới tính tìm lý do để không ngồi cùng họ nữa. May sao, cùng lúc, con tôi khóc vì không chịu ăn, tôi có cớ ra ngoài để bón cho con.
Nuốt nước mắt vào trong chờ đến khi nhà tiễn khách. Tôi thẳng thắn hỏi chồng về việc vừa diễn ra. Khác hẳn với anh lúc yêu, lúc bầu bí, anh lạnh lùng đáp: “Vừa béo vừa xấu ngồi đó làm gì cho nó xấu hổ ra. Nhìn vợ người ta cũng 1 con mà thèm!”. Tôi chết lặng đau đớn.
Thời gian này, tôi rất chán nản, chán tới nỗi nghĩ đến cả việc ly hôn. Nhiều lúc nghĩ, chẳng biết có phải chồng đã thay đổi hay không? Không còn yêu mình, thương mình như lời anh nói ban đầu hay không? Nếu vẫn còn yêu thương tôi thì có lẽ anh đã không chê bai nhiệt tình và hắt hủi tôi đến mức làm tôi bị tổn thương ghê gớm thế này? Tôi cả nghĩ và nhạy cảm nên nghĩ ngợi lung tung hay sự thật là tôi đã bị chồng chán, chồng chê như lời cảnh báo của đồng nghiệp?
Tưởng bạn gái “gà mờ” định lừa tình ai ngờ…
Anh sốt hả, để tôi gọi điện cho mấy cô người yêu của anh đến “hạ sốt” cho nhá, chắc là khỏi ngay thôi. |
Tôi dày vò cô vì cô dám phản bội tôi
“Đúng. Tôi dày vò cô vì cô phản bội tôi”. Tôi lao ra ngoài cửa lòng đầy chát chúa. Không biết liệu làm thế có đúng không nữa? |