Vợ chồng tôi cưới nhau được hơn 2 năm, có một cậu con trai kháu khỉnh. Cuộc hôn nhân hiện tại vô cùng hạnh phúc, mỗi lần nhắc lại, nhớ lại, tôi vẫn luôn cảm thấy mình thật may mắn khi lấy được một người tốt như anh.
Yêu nhau từ khi ra trường, cả hai vẫn là mối tình đầu. Tính tôi nhút nhát, rụt rè, thành ra trước đó cũng có người theo đuổi nhưng cứ không dám yêu. Còn anh thì đúng nghĩa “mọt sách”, mải học, mải làm, thời gian rảnh hở ra là sách sách vở vở nên cũng chẳng yêu đương.
Hai đứa yêu nhau đơn giản, bình dị, tất nhiên anh là đàn ông thì cũng có ham muốn, nhất là thời điểm ấy chúng tôi đều ở riêng nên càng có cơ hội gần nhau hơn. Nhưng tôi từ chối, bảo muốn giữ gìn, anh đồng ý, từ dạo đấy cũng không ép uống gì tôi. Cũng chính vì điều này, tôi ngày càng yêu và trân trọng anh hơn.
Sau một thời gian tìm hiểu, đi lại, gia đình hai bên vun vén nên chúng tôi làm đám cưới. Tôi thấy rõ anh háo hức vô cùng. Nhất là đêm tân hôn, tôi còn lúi húi ngồi nói chuyện với cả nhà thì anh cứ giục nhanh lên phòng. Hiểu ý anh, tôi cũng nhanh chóng đi lên. Ai ngờ vào đúng giờ phút quan trọng nhất thì tôi có tháng. Nhìn mặt anh ngắn tũn, tôi vừa buồn cười, vừa thương.
Suốt mấy ngày sau, thấy chồng cứ vật vã bên cạnh, luôn miệng hỏi tôi hết chưa, anh không chịu nổi, tôi cũng muốn cố chiều nhưng lại không dám.
Thành ra 5 ngày sau khi cưới, chúng tôi mới có đêm tân hôn thực sự. May mắn vô cùng hòa hợp, mãn nguyện…
Mỗi lần nhắc đến kỷ niệm đó, hai đứa lại bấm nhau cười rúc rích. Hiện tại, tôi sống rất hạnh phúc, dẫu biết tương lai thật khó nói trước, nhưng hiện tại, tôi hài lòng với những gì mình đang có…