Chị Ngọc và chồng kết hôn được hơn hai năm. Vì chồng chị là con một nên cưới xong, vợ chồng chị sống chung với bố mẹ chồng luôn. Trước khi lấy chồng chị Ngọc cũng từng làm công việc với mức lương ổn định.
Nhưng từ ngày bầu bí, sức khỏe của chị khá yếu ớt, bác sĩ khuyên chị chỉ nên ở nhà làm những công việc thật nhẹ nhàng. Nếu có thể thì nằm yên một chỗ càng tốt. Lo cho con nên chị đành chấp nhận.
Thời gian đầu không vấn đề gì, mẹ chồng vẫn phụ giúp chị việc nhà. Nhưng khi chị sinh con, tiền sinh hoạt, bỉm sữa cho con đội lên nhiều, tiền tiết kiệm bấy lâu cũng hết chị đành phải xin chồng nhiều tiền.
Anh nhà chị mức lương cũng bình thường, lại phải cáng đáng cả gia đình 4,5 người nên đâm ra cáu gắt, hay quát mắng vợ. Mẹ chồng chị cũng hùa vào nói bóng gió khiến chị vô cùng áp lực. Vì thương chồng nên chị cũng cố gắng nhẫn nhịn.
Nhưng khi bé thứ nhất mới được 9 tháng thì chị có bầu lần 2. Khó khăn chồng chất khó khăn. Mẹ chồng trước đây chỉ nói bóng gió nhưng giờ thái độ ra mặt. Lại thêm họ hàng nhà chồng cũng xúm vào nói chị “ăn bám”. Uất ức, chị mang hết tất cả nói chuyện với chồng. Chồng chị cũng lớn tiếng “đã bảo em dùng biện pháp mà không chịu nghe”. Chị tủi thân phát khóc.
Chồng chị thấy vậy lại an ủi “Em làm gì cũng phải có kế hoạch nhất là việc sinh con. Anh đã dặn em chứ không phải không nói. Sức khỏe em yếu, đè dày thì khổ em, khổ cả các con. Đến lúc đó lại trách đàn ông không trách nhiệm trong khi cái đó tự bản thân phụ nữ bọn em phải tự biết mà làm.
Em sinh con nghỉ ở nhà lâu sau này đi làm lại cũng khổ em, rồi còn kinh tế, nếu anh giàu có thì em muốn đẻ bao nhiêu cũng được chỉ sợ không có sức nhưng giờ hoàn cảnh gia đình mình như thế. Bố mẹ hay họ hàng có nói ra nói vào cũng cố gắng mà bỏ qua, nên suy xét xem lỗi tại ai trước rồi hãy ấm ức…”.
Chị Ngọc thẫn thờ thở dài, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Ngẫm lại những lời chồng nói cũng đúng. Trước nay anh vốn không phải là người chồng vô trách nhiệm. Có lẽ vì kinh tế của anh chẳng dư giả gì.
Dù sao cũng là lỗi ở chị đầu tiên, anh không bảo chị bỏ con đi đã là điều may mắn lắm rồi chị còn đòi hỏi gì được hơn nữa. Thôi thì mình dại mình chịu, lại vất vả chịu đựng một vài năm nữa vậy.