Nửa đêm đang chơi điện tử, bỗng vợ bầu nằm lăn bên này, lăn bên kia, rồi đi đi lại lại đòi đưa đi đẻ. Lúc ấy nghĩ chắc là bầu hay sốt ruột thôi chứ đẻ ngay làm sao được cơ chứ, đang đến ván điện tử hay. Xong thấy vợ ỉ ôi nhiều quá, quyết định dừng mọi thứ vì thằng con thân yêu trong bụng, mình khăn gói quả mướp chở vợ ra bệnh viện.
Cứ tưởng ở bệnh viện chẳng có ai, đâu ngờ cửa phòng khám trước sinh lại tất bật vậy dù 12 giờ đêm.
Mình tranh thủ ngồi chơi game trên điện thoại, còn vợ thì đợi xếp hàng. Nhìn mặt vợ lo lắng, thẫn thờ cũng thấy thương thương.
20 phút sau….
Cô y tá ra thông báo, chị nhà phải nhập viện. Mình mới hoảng hồn: “Chết dở, đẻ ngay cơ à?”. Tiền thì chả mang nhiều, quần áo cũng không mang. Sau đó, mình dẫn vợ đi nộp tiền. Hỏi han một hồi mới biết ứng trước 1 ít cũng không sao. Mình bèn ứng trước 500 ngàn cho vợ được vào nhập viện.
Rồi vợ bỗng được gọi đi cùng mấy bà bầu khác… Làm mình chưa kịp dặn dò trao đổi gì, vợ đã mất hút. Không biết tìm thế nào, mình lại phải lăng xăng đi hỏi những người xung quanh: “Vợ em mà đi đẻ thì em phải đi đâu để được gặp vợ ạ?” Quả thật lúc đó mình cũng lo lắng nên khuôn mặt hơi ngờ nghệch một tý. Chắc thấy vậy nên có 1 bác chạy ra nhiệt tình dẫn mình đi lòng vòng đến tận nơi đợi người sinh.
Cứ nghĩ đưa vợ đi đẻ là xấu hổ, thế mà tối hôm đó, mình thấy đa phần là các ông chồng ngồi canh như mình. Chắc đều đẻ đột xuất, các mẹ chưa lên kịp. Mình lòng thì nóng như lửa đốt, chả biết vợ trong đó đẻ thế nào, mà mấy ông bên cạnh cứ hỏi chuyện “Vợ em sinh thế nào? cháu nhà em được mấy kg,…”. Mình đành phải quay sang buôn chuyện cho thoải mái tâm lý….
1 tiếng trôi qua…. 2 tiếng trôi qua… Chả thấy vợ mình đâu. Điện thoại thì sập nguồn. May mà kịp gọi cho nội ngoại hai bên. Mình chỉ mong được gặp vợ một lần để hỏi tình hình thế nào.
Rồi! Thấy dáng vợ ì ạch ở cửa, mắt lớ ngớ ngó nghiêng. Mình vội vã gọi ầm ầm lên. Vợ thấy mình thì cuống cuồng như bắt được vàng, gặp được cứu tinh. Vợ bảo: “Anh ơi! Về lấy đồ thôi. Em chuẩn bị đi sinh đây! Em vỡ ối rồi!”. Mình cố dặn dò vợ vài câu, rồi cô ấy cắp đồ vào đẻ. May mà trước khi đi đã chuẩn bị một ít đồ.
Chia tay vợ xong, mình vội phi ngay về nhà lấy tiền và đồ. Vừa đi đường vừa nghĩ, chắc vợ mình lo lắng và sợ lắm. Mong vợ đẻ bình yên suôn sẻ.
5h, mình đã quay lại khu vực chờ vợ sinh xong.
5h15 phút, bác sĩ đã gọi: “Người nhà của sản phụ A đâu?”
Ôi có phải tên vợ mình không? Phải thần người ra, phải đợi bác sĩ nhắc lại 3 lần mình mới tin là vợ mình. Vợ đẻ rồi… Đẻ thật rồi. Mình luống cuống đi theo bác sĩ đến gặp vợ. Sau một hồi nhìn vợ nằm mê man trên giường, mình được bác sĩ trao em bé cho bế.
Không ngờ mình lên chức bố rồi. Cảm xúc khó tả lắm….
Rồi mình được hộ tống vợ vào phòng hậu sinh (không quên màn cám ơn bác sĩ đỡ đẻ). Nhìn vợ nằm im mình thấy thương lắm. Gọi í ới mấy câu mà chỉ thấy lắc lắc đầu.
7h sáng, các mẹ đã lên. Mẹ vợ mình đảm luôn nhiệm vụ chăm sóc vợ. Mình mon men đi hỏi để lên thăm em bé. Sốt ruột quá, bác sĩ bảo bé nhà mình sinh non nên bị hạ đường huyết phải vào phòng chăm sóc đặc biệt. Mình lo ngẩn ngơ ra.
Mình ngây ngô hỏi mẹ: ”Mẹ ơi, sao em bé nhà con lại đỏ thế này, mũi như quả nhót ý mẹ ạ”. Mẹ mình mắng cho và bảo: “Trẻ con mới đẻ, da lúc nào cũng đỏ”…. |
Đến trưa thì vợ được chuyển sang phòng khác. Trời mùa nóng mà đến tận 3 người một giường, chưa kể em bé mới sinh. Vợ thì vẫn mệt, đi lại mình phải đỡ. Thương quá, mình đánh bạo vào gặp bác sĩ ở phòng hành chính, nói một hồi. Chắc thương tình, bác sĩ cho ra nằm riêng 1 giường khi 1 bà mẹ vừa rời đi.
Chiều, 4h con mới được đưa cho vợ. Lúc đấy mới thấy hết lo vì bé không sao. Mình ngây ngô hỏi mẹ: ”Mẹ ơi, sao em bé nhà con lại đỏ thế này, mũi như quả nhót ý mẹ ạ”. Mẹ mình mắng cho và bảo: “Trẻ con mới đẻ, da lúc nào cũng đỏ”….
Sau đó, mình được mẹ vợ giao cho nhiệm vụ về nấu cháo chân giò. Về đến nhà, mình mệt quá lăn ra ngủ một giấc, quên luôn vụ nấu cháo. 8h tối, thấy mẹ gọi mấy cuộc mới tá hỏa. Vội vã mua cái nồi áp suất về nấu. 10h đêm mới xong, lại tranh thủ ăn của vợ và con ít cháo. Đúng là mệt! Thức đêm, lại thêm cảm giác lo lắng nên người cứ bải hoải bài hoài. Nghĩ đến vợ con thuận buồm suôn sẻ mình mới thấy nhẹ người.
Mình cũng không quên gọi cho mẹ hỏi thăm em bé: “Mẹ ơi, vợ con và em bé đã mở mắt chưa mẹ”.
– “Cái thằng này, có phải chó con hay quả na đâu mà “mở mắt” hả?” Ôi lại thêm đoạn “hỏi ngu”.
11h giờ vào được viện, mang cháo vào cho vợ mà mặt vợ sưng xỉa vì giận và đói.
….
Sáng hôm sau, mình vào viện thật sớm. Vì bệnh viện chỉ cho vào cùng vợ một lúc, không được ở lâu. Qua 7 giờ là phải ra ngoài. 8h, mình nhận được thông tin bác sĩ cho xuất viện. Lúc đi thanh toán mình lo quá, băn khoăn thỏ thẻ với vợ: “Anh để quên ví ở nhà? Chả nhẽ lại vay mẹ? ”. Vợ bảo: “Anh cứ lên xem đã. Xem bao nhiêu?”. Đúng là không có tiền mất tự tin quá. Trong túi còn có mấy trăm nghìn bạc.
Một hồi thì cô nhân viên đưa cho hóa đơn thanh toán. Không tin nổi vào mắt mình. Cả ca đẻ mất có 560.000 đồng. Hôm trước ứng 500.000 đồng. Chỉ phải nộp thêm 60.000 đồng. Cả nhà mình sau đó rồng rắn về trong niềm vui sướng. Riêng mình mừng hơn cả vì “công cuộc” canh đê thành công tốt đẹp, tuy còn nhiều bỡ ngỡ vì lần đầu mà. Nên mình có vài lời khuyên dành cho các ông chồng đi chăm vợ đẻ lần đầu khỏi bỡ ngỡ nhé!
1. Hãy nghe theo các bà bầu. Vì chỉ có họ mới biết được em bé sinh lúc nào. Đó là sợ dây gắn kết đặc biệt giữa mẹ và bé.
2. Nên có bảo hiểm y tế. Một cách tiết kiệm khủng khiếp cho việc đi đẻ ở bệnh viện.
3. Nên chuẩn bị đầy đủ tư thế sẵn sàng, đẻ bất kỳ lúc nào.
4. Khi vào bệnh viện, đừng quên sạc đầy đủ điện thoại và nhớ cầm điện thoại không giá trị cao. Đưa vợ 1 cái, mình 1 cái.
5. Chuẩn bị tiền đầy đủ, luôn để sẵn trong túi.
6. Chuẩn bị đồ ăn cho bà mẹ sau sinh sẵn. Các ông bố nên tìm hiểu kỹ nhé! Tránh mua hàng quán, không đảm bảo chất lượng.
7. Đưa vợ đi đẻ không phải xấu hổ! Cứ tự tin mà bước. Vì đó là vợ con ta mà.
Dạy con thông minh từ thuở “lọt lòng” nhờ… gương
(Làm Mẹ) – (Phunutoday) – Cùng khám phá những trò chơi thú vị kích thích trí thông minh ở bé qua gương – đồ vật tưởng chừng vô cùng bình thường và quen thuộc. |